top of page
Search

THAT BAI THI SAO?

  • Writer: Herron Nguyen
    Herron Nguyen
  • Nov 19, 2019
  • 3 min read

Mình nhận thư từ chối từ trường vào lúc 7:13 sáng trong cơn mơ ngủ vì thức khuya. Đến lúc này thì khỏi bàn, mình tỉnh hẳn cả ngủ. Nghi ngờ, tuyệt vọng hay chán nản, mình đều không cảm thấy. Mọi thứ đều ổn, cho đến khi...


Mình truy cập vào các trang mạng xã hội. Khắp nơi tràn ngập những tin báo đỗ từ thí sinh khắp nơi trên thế giới. Bị quá tải bởi những tin đó, mình bắt đầu hoảng hốt và mất tinh thần. Tình trạng này diễn ra hơn hai ngày trước khi mình thật sự bình tâm lại và suy nghĩ về thất bại của bản thân.


Thực tình mà nói, nếu nhìn nhận một cách đa chiều, thất bại của mình chẳng là gì so với những âu lo ngoài kia của rất nhiều người. Trong khi nỗi lo của mình là không được nhận vào trường nào thì ngoài kia còn rất nhiều người chỉ cần có miếng cơm ngon qua ngày, hay mong mỏi người thân sẽ qua khỏi cơn nguy trong phòng cấp cứu. Nhưng mình nghĩ ai cũng có quyền được buồn, và nên buồn. Mình không buồn có nghĩa là mình chưa thực sự cố gắng hết sức lực, chưa cống hiến hết khả năng của bản thân. Mình vẫn cảm thấy buồn, nhưng mình nghĩ mọi thứ cần thời gian để trở lại với quỹ đạo của nó.


Khi ngồi lại và ngẫm về những thất bại đã qua, mình nghĩ mình nhận được nhiều hơn là mất. Nếu như được trao những cơ hội đó, chắc gì mình đã hiểu được những điều mình có thể ngày hôm nay? Lần thất bại lớn đầu tiên, mình còn nhớ, cũng là lúc mà học bổng mình yêu thích đến quên chơi quên học dần khép lại với mình. Lần đó, mình thậm chí còn vừa ăn cơm vừa khóc nghẹn khi mẹ mình an ủi, điên cuồng tìm kiếm những cơ hội ở những nơi khác trong vô vọng, và thậm chí còn ngồi khóc khi nhìn ảnh của các bạn được nhận. Thế nhưng, rồi tất cả cũng qua và trở thành một phần trong quá trình lớn lên của mình. Nếu không có những lần như vậy, mình đã chẳng thể nhận ra rằng kỹ năng của mình còn thiếu, công sức mình đầu tư chưa cao, hay cũng có thể là chưa gặp đúng thời điểm.


Mình tin rằng mọi việc diễn ra đều có lí do của nó, kể cả khi ta không thể hiểu được. Đôi khi, mình tự giả sử rằng nếu lúc đấy mình thành công thì sao, nhưng rồi mình biết rằng luôn không có một nếu như nào cả. Nếu như mình được trao những cơ hội đó, thì một người khác sẽ tuột mất nó trong khi bạn ấy xứng đáng hơn mình. Mình đã luôn nghĩ rằng mình rất đặc biệt và đáng nhận được những cơ hội mà mình mong muốn, nhưng càng đi, mình càng thấy ngoài kia có biết bao nhiêu là người giỏi và tài năng. Sau mỗi lần như vậy, tâm trí lại mở rộng hơn, trái tim lại biết điều chỉnh lại; điều ta có thể làm chính là đợi chờ và tiếp tục cố gắng.


Tất cả chúng ta đều đặc biệt theo một cách riêng, và mình mong rằng thất bại không làm bạn cảm thấy mất niềm tin vào giá trị của mình. Mỗi khi thất bại, chúng mình hãy cứ buồn, nhưng cũng không quên tự hào về những gì mình đã cố gắng phấn đấu. Qua mỗi lần rớt té thảm hại, mình tiến gần hơn với con người thực sự và những gì bản thân mong mỏi. Chung quy lại, điều quan trọng vẫn là ta cảm thấy hạnh phúc mà thôi.


Có thể bạn đang thấy sầu não. Nếu vậy, nghe nhạc cùng mình nhé: https://www.youtube.com/watch?v=rjOhZZyn30k


Đừng quên nhắn tin cho mình nếu bạn muốn có một cuộc trò chuyện về những điều nhỏ bé của cả hai.



 
 
 

Comments


Post: Blog2_Post
bottom of page